Nhà trị liệu - Thân chủ Andrea Wan |
ROBIN WEISS 22/11/2014
Julia sắp bước qua tuổi 35 khi lần
đầu cô ấy xuất hiện tại văn phòng của tôi. Và cô quả quyết đó sẽ là sinh nhật
cuối cùng của mình.
Julia, một bác sĩ phẫu thuật cần mẫn tại bệnh viện trong
vùng, sống một cuộc sống khổ hạnh và vất vả ngay trong những năm thanh xuân của mình. Rồi một cơn
trầm cảm nghiêm trọng xuất hiện. Gần như ngay lập tức, nó che phủ những tàn dư hạnh
phúc, cướp đi giấc ngủ và khóa chặt gương mặt cô dưới một chiếc mặt nạ đau khổ.
Cô bắt đầu có ý nghĩ tự vẫn. Và rồi, một đồng nghiệp đã nài nỉ cô tìm kiếm sự
hỗ trợ.
Ngay từ khi bắt đầu trị liệu, mặc cho sự mệt mỏi, Julia
đã nhặt nhạnh tất cả sự kiên quyết nhằm chống lại điều mà cô mô tả là “nguyên tắc trị liệu”- đặc biệt là việc
tôi không tiết lộ thông tin cá nhân của bản thân mình trong suốt tiến trình làm
việc. Cô nở một nụ cười nhợt nhạt, đầy thách thức và lớn tiếng hỏi: “Bà không thấy chán khi phải lắng nghe
những bệnh nhân tâm thần như chúng tôi sao?”/“Bà đang tựa đầu vào tay của mình, bà đau đầu sao?”/“Bà có con không? Mấy đứa?”
Cô không thèm đếm xỉa đến nguyên tắc của tôi. Cô đến trị
liệu với giả định rằng tôi sẽ mãi trung thành với quy luật ấy. Điều này thật ra
cũng dễ hiểu: biếm họa về các nhà phân tâm theo Freud, vuốt ve bộ râu, chọc
giận thân chủ bằng cách chuyển hướng câu hỏi của họ bằng một câu hỏi khác (“Câu hỏi đó làm chị cảm thấy thế nào?”) nay
đã ngập tràn trên văn hóa đại chúng.
Trên thực tế, quy luật này bắt nguồn từ Freud. Trong một
tài liệu vào năm 1912, ông đề nghị các bác sĩ hành nghề phân tâm “cần che đậy
bản thân mình trước thân chủ, và, trở thành một tấm gương chỉ phản chiếu không
gì khác ngoài những gì họ phơi bày trước mặt người bác sĩ.”
Trong phân tâm học, quy luật này có lý lẽ riêng của nó.
Theo lý thuyết, thân chủ thường tái hiện mối quan hệ họ có với cha mẹ mình nơi
nhà trị liệu. Điều này được gọi là chuyển di (transference). Bằng cách tập
trung chú ý vào bi kịch ẩn giấu được phơi bày ngay tại phòng trị liệu, nhà trị
liệu và thân chủ có thể khám phá và giải quyết những mâu thuẫn thời ấu thơ. Vậy
nên, nếu nhà trị liệu để
những thông tin của bản thân mình chen ngang mối quan hệ, họ sẽ làm lu mờ tấm
gương và gây tổn hại cho tiến trình làm việc.
Tuy nhiên, tôi không phải là nhà phân tâm. Tôi là một bác
sĩ tâm thần, một bác sĩ y khoa điều trị bệnh lý tâm thần với cả thuốc và trị
liệu tâm lý. Và Julia mắc một chứng bệnh sinh học – rối loạn trầm cảm nặng
(major depressive disorder) – cần được điều trị một phần bằng thuốc. Sấm truyền
của Freud không nhất thiết phải trở thành trọng tâm trong công việc giữa tôi và
cô ấy.
Thế nhưng cô vẫn miệt mài giành giật
niềm tin từ tôi. Vì sao?
Julia đồng ý sử dụng thuốc chống trầm cảm, nó giúp cô
giảm thiểu những triệu chứng dai dẳng nhất. Cô ngồi trong phòng trị liệu, cuộn
mình trong chiếc chăn lông để giữ ấm, trông như một đứa trẻ bơ vơ buồn bã và cô
độc. Đâu là ngọn nguồn của những phiền muộn nơi cô? Nếu chúng tôi không thể
hiểu thêm về nó, nhiều khả năng nó sẽ lại đưa cô trở về những giai đoạn trầm
cảm nặng trước đây. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu bước
vào trị liệu tâm lý chuyên sâu.
Lúc này, bản năng của Julia cho rằng tôi sẵn sàng chia sẻ
về bản thân đã một phần chính xác. Tôi tuy chẳng thuần giáo điều nhưng cũng
chẳng hay đề cập đến cuộc sống riêng của mình.
Ngay cả khi bạn không phải là một phân tâm gia cổ điển
theo Freud, cũng có nhiều lý do thích đáng để một nhà trị liệu giữ nguyên trạng
thái trung lập. Một trong số những nguyên nhân là thân chủ cần có tự do để đưa
cuộc trò chuyện đi đến bất cứ nơi đâu, kể cả đến những lãnh địa cấm kỵ và khó
chịu. Nếu trị liệu bị ràng buộc từ cả hai phía, nhà trị liệu có thể khép lại
nhiều hướng đi của cuộc đối thoại mà họ có thể muốn né tránh.
Do đó, tôi đặt mình vào
trong “cái tôi trị liệu” với Julia:
chăm chú, cởi mở và ấm áp, tôi hi vọng là thế - nhưng cũng trung lập và cẩn trọng khi đề cập đến cuộc
sống của mình. Nhưng tôi càng thận trọng bao nhiêu thì Julia càng ép tôi bộc lộ
bấy nhiêu. Đúng là không thể không thắc mắc liệu điều gì ẩn sau yêu cầu ấy của
cô.
Julia nhìn thế giới với một cặp mắt đầy tự tin. Giọng nói
của cô ánh lên vẻ điềm đạm như đang nói rằng, “Tôi sẽ lo liệu được”. Và mọi người thường vẫn
chấp nhận lời đề nghị ẩn ý ấy. Cô trở thành giải pháp cho vấn đề của những
người xung quanh.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng ẩn sau vẻ ngoài dồi
dào năng lực đó là một tâm hồn mong manh. Trong suốt những giai đoạn phát triển
dễ tổn thương nhất của Julia, bắt đầu ngay từ khi còn thơ bé, người mẹ của cô,
người phải hứng chịu bệnh lý tâm thần nghiêm trọng cùng một loại rối loạn nhân
cách khiến bà trở nên thất thường và ái kỷ, đã chẳng bao giờ hiện diện đầy đủ
bên cô. Thật vậy, Julia lại còn được gọi đến để xoa dịu mẹ mình. Cô tích lũy kỹ
năng này theo thời gian, trở thành một thứ mà cô gọi là Sherpa – người chuyên
mang vác gánh nặng của người khác mà chẳng ai hay biết về sức nặng cô phải chịu đựng. (Sherpa - những phu khuân vác người Tây Tạng
chuyên mang vác đồ cho khách leo núi)
Julia đem đến một thách thức về mặt trị liệu cho bản thân
tôi. Cô đã rèn giũa nghệ thuật che giấu bản thân, chuyển đổi định hướng đối
thoại từ người này sang người khác. Cô khát khao mãnh liệt được liên kết với
tôi, và đó chính là phương pháp thiết lập sự thân mật mà cô đã thử và cảm thấy
đúng đắn - ít ra là trong phỏng đoán của cô.
Tuy nhiên qua việc liên tục đặt ra những câu hỏi cá nhân về phía tôi, cô cũng
tạo ra nguy cơ lặp lại mối quan hệ đã khiến cô cảm thấy bị tách biệt và đơn độc
nơi thế giới bên ngoài.
Có vẻ như cô đang thử làm Sherpa một
lần nữa
Khi tôi chỉ ra điều này cho cô thấy, cô lập tức rút lui.
Mặc cho tôi đề cập đến quan sát này nhẹ nhàng đến mức nào, cô đều cảm nhận đó
là một sự quở trách, một chia lìa đớn đau trong mối dây gần gũi của chúng tôi.
Mặc dù vậy, nếu tôi không chỉ ra những khoảnh khắc đó, tôi sợ rằng cô sẽ chẳng
nhận ra mình đang vô thức đắp bồi mối quan hệ của chúng tôi theo một khuôn mẫu các
mối quan hệ một chiều đầy thất vọng trước đây. Tôi rơi vào một tình thế khó xử.
Có một câu nói của nhà tâm thần D. W. Winnicott mà sự
thông thái toát ra khiến bản thân tôi, khi ấy còn đang học làm bác sĩ, phải
trầm trồ thán phục.
“Tôi kinh ngạc khi nghĩ về bao nhiêu
thay đổi sâu xa mà tôi đã né tránh hay trì hoãn do nhu cầu diễn dịch của cá
nhân mình”, Winnicott viết.
Khi làm việc với Julia, tôi mới đầu thật sự học những bài
học từ Winnicott. Lúc tiến trình diễn ra, tôi mới nhận ra mình sáo rỗng tới mức
nào mỗi khi tôi cố phân tích điều gì đang diễn ra giữa chúng tôi. Nếu tôi
chuyển sang chế độ lâm sàng quá mức, mối quan hệ của chúng tôi sẽ lung lay dữ
dội và sự cô lập hiển hiện với Julia rõ ràng hơn bao giờ hết.
Ngược lại, khi tôi bắt đầu hạ tấm màn xuống trước những
thách thức của cô, mối quan hệ của chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn trước và cô
bắt đầu cơi mở hơn với việc điều trị. Chúng tôi cùng nhau cười nói về một tấm
thiệp hay một bông hoa cô đem đến từ vườn nhà – những vật thể hiện nhu cầu
thách thức những “luật lệ” của cô và giúp tôi diễn dịch thêm những hành động mới.
Mối tương tác này giúp cô phát triển khả năng tự quan sát bản thân khi hành
động, trong lúc cô vẫn “quyến rũ” tôi theo phong cách Sherpa thường thấy của
mình.
Tôi có thể là một người học chậm, nhưng cuối cùng tôi
cũng đã hiểu ra: tôi mới là người cần thay đổi. Từ đó, mỗi lần cô nhìn thấy một
ánh nhìn khác lạ từ tôi, tôi liền nói, vâng, tôi bị chứng đau nửa đầu. Chúng
tôi cùng theo dõi một chương trình truyền hình và tôi sẵn sàng nói cho cô biết
tôi đi du lịch ở đâu.
Khi tôi nói rằng tôi lo lắng, với việc cô can dự vào đời
sống của tôi, cô sẽ dễ từ chối tầm quan trọng của bản thân, cô trả lời “Tôi tin rằng bà sẽ không để tôi rơi vào
tình trạng đó”. Với khả năng nhận thức
cao độ về cách thức mình tạo ra sự thân mật, có lẽ mọi chuyện có thể sẽ đổi
khác với cô.
Nhiều năm đã trôi qua. Julia hiện như thế nào? Cô đã có
một cuộc sống khác hoàn toàn với câu chuyện trên, một cuộc sống thay đổi theo
nhiều hướng tích cực. Buồn thay, cô vẫn chịu căn bệnh – trầm cảm nặng - tái
phát mãn tính mà hiện nay vẫn chưa có thuốc đặc trị. Tuy nhiên, cô đã thành công
trong việc huấn luyện tôi trở thành một bác sĩ phù hợp hơn cho chính cô, và cô
vẫn đến gặp tôi để điều trị. Cho dù tâm thần hiện đại chẳng phải lúc nào cũng
chữa hết bá bệnh, ít nhất tôi vẫn có thể phần nào san sẻ gánh nặng giúp Julia.
Chi tiết được thay đổi để bảo vệ quyền riêng tư của thân
chủ.
Robin Weiss là bác sĩ tâm thần ở Baltimore.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét