Làm sao để đo hạnh phúc? |
24/1/2017
Có rất nhiều ý kiến
khác nhau về định nghĩa của wellbeing (an nhiên, viên mãn, hạnh phúc). Tuy nhiên, hiện tại các nhà
nghiên cứu đang dần đồng ý rằng nó không thể được tối giản chỉ còn là việc tận
hưởng vật chất. Nó còn bao hàm các phương diện khác của cuộc sống như sức khoẻ
và các mối quan hệ xã hội.
Nâng cao
wellbeing được xem như là một trong những thành tố quan trọng trong việc phát
triển xã hội. Tuy nhiên, nếu nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống ảnh hưởng
đến wellbeing, vậy liệu chúng ta có nên xây dựng một cách đo lường chung về nó?
Liệu đo lường “hạnh phúc” có phải là một thang đo hữu dụng?
Trước khi chúng
ta bắt đầu sử dụng wellbeing để đánh giá sự phát triển của xã hội, chúng ta cần
làm rõ bản thân khái niệm về wellbeing.
Đo lường hạnh phúc
Một trong những
cách để đo hạnh phúc là sử dụng khảo sát số đông. Trong đó, mỗi ngừoi tham gia
sẽ trả lời những câu hỏi đơn giản về mức độ hạnh phúc hay hài lòng về cuộc sống
của mình. Nhiều bằng chứng cho thấy ảnh hưởng của điều kiện kinh tế lên mức độ
hài lòng cuộc sống thấp hơn chúng ta thường nghĩ. Đồng thời, các mặt khác như sức
khoẻ và tình trạng thất nghiệp có vai trò quan trọng không kém.
Cách đo lường bằng
khảo sát này trông thì có vẻ đáng tin, tuy vậy, theo các nhà tâm lý, hạnh phúc
và mức độ hài lòng với cuộc sống không đơn giản là trùng lắp với nhau. Hài lòng
về cuộc sống có yếu tố nhận thức trong đó-cá nhân cần lùi lại một bước và đánh
giá cuộc sống của mình- trong khi hạnh phúc lại phản ánh những cảm xúc tích cực
và tiêu cực mà họ trải nghiệm.
Việc tập trung
vào các cảm xúc tích cực và tiêu cực có thể dẫn tới việc hiểu wellbeing theo nghĩa
“khoái lạc” (hedonic), chỉ dựa vào cảm giác thích thú và thiếu vắng đau khổ. Nó
sẽ quan tâm tới việc cá nhân đánh giá điều gì là đáng trông đợi, dẫn tới việc tạo
nên một tiếp cận dựa trên ý thích. Trong khi đó, con người có thể trông đợi
hàng vạn thứ khác nhau.
Nói cách khác, hạnh
phúc có thể là một yếu tố trong việc đánh giá wellbeing, nhưng đó không phải là
yếu tố duy nhất.
Tiếp cận dựa trên khả năng
Amartya Sen, một
nhà khoa học đạt giải Nobel, chỉ ra rằng việc hiểu wellbeing dựa trên cảm giác
thoả mãn, hài lòng và hạnh phúc có hai vấn đề.
Vấn đề đầu tiên
là “việc từ chối các điều kiện thể lý”. Cơ thể con người thích nghi một phần
nào đó với các tình huống gây khó chịu, nghĩa là những người nghèo đói hay bệnh
tật vẫn có thể cảm thấy hạnh phúc. Một nghiên cứu gây “sốc” bởi một nhóm các
bác sĩ tại Bỉ và Pháp cho thấy thậm chí trong nhóm bệnh nhân có bệnh mãn tính,
phần lớn họ cho biết mình vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Vấn đề thứ hai là
việc “từ chối đánh giá”. Việc đánh giá cuộc đời là một hành động mang tính tự
suy ngẫm và phản ánh. Chúng ta không thể tối giản nó thành cảm giác hạnh phúc
hay không hạnh phúc. Tất nhiên, Sen thừa nhận “việc cho rằng một người đang bị
đau đớn hay buồn khổ hành hạ vẫn cảm thấy ổn thoả thì thật là kì quặc”.
Vì thế, chúng ta
không nên từ chối hoàn toàn tầm quan trọng của cảm giác hạnh phúc nhưng cần
nhìn nhận rằng đó không phải là thứ duy nhất mà con ngừoi quan tâm. Cùng làm việc
với Martha Nussbasum, Sen đã đưa ra một cách nhìn khác: tiếp cận dựa trên khả
năng, trong đó cho rằng cả đặc điểm cá nhân lẫn hoàn cảnh xã hội đều ảnh hưởng
tới khả năng giành lấy hạnh phúc của con ngừoi tương ứng với nguồn lực nhất định.
Tặng sách cho một
ngừoi mù chữ không thể làm tăng sự viên mãn của họ (thậm chí còn có thể gây ra
điều ngược lại), điều này tương tự với việc có xe hơi không đồng nghĩa với việc
làm tăng khả năng di chuyển nếu đường xá không thuận lợi.
Theo Sen, những
gì con người có thể làm hay có thể trở thành – ví dụ như dinh dưỡng đầy đủ hay
xuất hiện trước đám đông mà không ngại ngần – mới là những thứ quan trọng cho
wellbeing. Sen gọi những thành tựu này là các “chức năng” của con người. Tuy
nhiên, ông cũng cho rằng việc định nghĩa wellbeing chỉ dựa trên khái niệm về chức
năng là không đủ, wellbeing còn bao gồm cả sự tự do.
Ví dụ điển hình
mà ông đưa ra liên quan tới việc so sánh giữa hai cá nhân thiếu dinh dưỡng. Người
đầu tiên là vì nghèo và không mua nổi thức ăn; người thứ hai thì giàu nhưng lựa
chọn kiêng ăn vì lý do tôn giáo. Tuy cả hai đều có cùng một mức độ dinh dưỡng
nhưng không thể nói họ có cùng chung một mức độ hạnh phúc.
Vì thế, Sen cho rằng
wellbeing cần được hiểu theo nghĩa đó là những cơ hội thật sự của con người- thật
vậy, tất cả những tập hợp chức năng khả thi mà con người có thể lựa chọn.
Tiếp cận dựa trên
khả năng này có tính đa diện, tuy vậy với những người làm chính sách hay có tư
tưởng tính toán thoả hiệp một cách lý trí lại thường yêu cầu phải có một công cụ
đo lường độc nhất. Cũng dựa trên tiếp cận về khả năng nhưng những người có cách
nghĩ này thường không tin tưởng vào hoàn cảnh và lựa chọn cá nhân, thay vào đó
họ áp dụng một bộ các tiêu chí chung cho tất cả mọi người.
Các bộ “tiêu chí
tổng hợp”-như Chỉ số phát triển con ngừoi (Human Development Index-HDI) của
Liên Hiệp Quốc, trong đó đo lường tổng thể sức tiêu thụ, tuổi thọ trung bình và
chất lượng giáo dục ở mức độ quốc gia- là kết qủa của cách nghĩ trên. Cách tính
này khá thông dụng trong giới làm chính sách nhưng lại là nạn nhân của việc chỉ
đơn giản cộng điểm số các mặt khác nhau, và xem tất cả các khía cạnh đều ngang
bằng nhau.
Chú trọng đến đánh giá cá nhân
Bênh cạnh tiếp cận
chủ quan và khả năng ở trên, một cách tiếp cận thứ ba về wellbeing-tiếp cận dựa
trên sở thích-quan tâm đến việc con ngừoi đánh giá như thế nào về tầm quan trọng
của những phương diện khác nhau trong cuộc sống.
Một số cho rằng
làm việc siêng năng là có giá trị cho cuộc sống, một số khác lại mong muốn
giành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Vài người thích gặp gỡ bạn bè, trong
khi vài người lại chỉ thích đọc sách ở một nơi yên tĩnh.
Cách nhìn “dựa
trên sở thích” xuất phát từ từ ý tưởng cho rằng con ngừoi chỉ hạnh phúc khi thực
tế tương đồng với những gì họ cho là quan trọng.
Vì thế, sở thích
sẽ có yếu tố “giá trị” trong nó: nó thể hiện suy nghĩ được một người cân nhắc kỹ
càng với đầy đủ thông tin về một cuộc sống viên mãn là gì chứ không đơn thuần
là hành vi mang tính “thị trường”, cung-cầu.
Tiếp cận này
không trùng lắp với khái niệm mức độ hài lòng cuộc sống chủ quan. Chúng ta có
thể liên tưởng đến ví dụ về những người có hội chứng bại liệt nhưng vẫn còn đầy
đủ ý thức, họ vẫn có mức độ hài lòng cuộc sống cao khi đã thích nghi với tình
huống. Điều này không có nghĩa là họ không muốn tình trạng của mình trở lại
bình thường-và chắc chắn không có nghĩa rằng những người khoẻ mạnh sẽ không cảm
thấy phiền lòng khi rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Một thang đo dựa
trên sở thích khác được nhà kinh tế học Marc Flerubaey sử dụng yêu cầu cá nhân lựa
chọn những giá trị khác nhau cho các khía cạnh cuộc sống không liên quan đến
thu nhập (ví dụ sức khoẻ và số giờ làm việc). Những giá trị này sẽ phụ thuộc
vào từng người: mọi người có thể sẽ đồng ý rằng không bị bệnh tật là trạng thái
tích cực nhất, nhưng một luật sư nghiện công việc sẽ có những giá trị rất khác
về số giờ làm việc so với một người công nhân phải làm việc cực nhọc và độc hại.
Sau đo, Fleurbaey
đề nghị cá nhân, kết hợp với các giá trị đối chiếu phi-thu-nhập ở trên, xác định
một mức lương sẽ khiến họ hài lòng với hoàn cảnh hiện tại.
Số lượng chênh lệch
giữa “thu nhập tương xứng” và thu nhập thực tế công việc của cá nhân sẽ giúp trả
lời câu hỏi: “Bạn muốn từ bỏ bao nhiêu để có nhiều sức khoẻ và thời gian hơn?”
Một số nhà tâm lý
tỏ ra thận trọng với các tiếp cận dựa trên sở thích vì nó giả định con người luôn suy nghĩ có cân nhắc và có đầy đủ thông tin về những điều tạo nên một cuộc
sống viên mãn. Và thậm chí nếu những sở thích này tồn tại, chúng ta vẫn sẽ gặp
khó khăn trong việc đo lường chúng vì có các mặt trong cuộc sống không thể dễ
dàng “mua bán” được như thời gian giành cho gia đình hay sức khoẻ.
Liệu tất cả những điều trên có thể được áp dụng
vào thực tế?
Bảng xếp hạng bên
dưới, được thực hiện bởi hai nhà kinh tế học người Bỉ Koen Decancq và Erik
Schokkaert, cho thấy mỗi tiếp cận về wellbeing khác nhau sẽ đưa tới những hệ quả
thực tiễn như thế nào.
18 quốc gia Châu
Âu vào năm 2010 (ngay sau khủng hoảng kinh tế) được xếp hạng dựa trên 3 tiêu
chí đo lường: thu nhập bình quân, mức độ hài lòng cuộc sống bình quân, và “thu
nhập tương xứng” bình quân (trong đó có tính đến sức khoẻ, tỉ lệ thất nghiệp, độ
an toàn và chất lượng tương tác xã hội).
Một số kết quả
khá bất ngờ. Người dân Đan Mạch hài lòng với cuộc sống nhiều hơn khá nhiều so với
thứ hạng giàu có của họ, trong khi đó Pháp lại là trường hợp ngược lại. Không
có khác biệt lớn khi so sánh về thu nhập tương xứng, tuy nhiên, điều này cho thấy
mức độ hài lòng của hai quốc gia bị ảnh hưởng khá lớn từ những khác biệt về văn
hoá.
Đức và Hà Lan
cũng có mức hài lòng thấp hơn mức thu nhập, tuy nhiên thu nhập tương xứng của
hai nước này lại cho thấy các phương diện phi-thu-nhập có thứ hạng không được mấy
khả quan.
Hy Lạp cũng có mức
hài lòng về cuộc sống khá thấp. Các yếu tố văn hoá có thể đóng vai trò khá quan
trọng trong vấn đề này, tuy nhiên Hy Lạp cũng có mức chênh lệch giàu nghèo khá
cao. Điều này lại không được thể hiện rõ trong thứ hang thu nhập ở trên.
Những khác biệt
giữa các cách đo lường khác nhau cho thấy vấn đề quan trọng trong việc nên lựa
chọn sử dụng phương thức nào để tìm hiểu về well being. Nếu chúng ta muốn sử dụng
thang đo nhằm xếp hạng khả năng đem lại hạnh phúc giữa các quốc gia, thang đo
đơn giản như cảm nhận hạnh phúc chủ quan có thể được sử dụng. Với mục đích làm
chính sách, nếu chúng ta muốn theo dõi liệu cá nhân có cải thiện các mặt mà họ
cho là quan trọng, thang đo đánh giá đa diện theo tiếp cận dựa trên khả năng
nên được sử dụng. Nếu quan tâm tới khác biệt giữa các cá nhân về việc đâu là những
phương diện quan trọng trong cuộc sống, thang đo theo tiếp cận dựa trên sở
thích, lựa chọn có thể là thang đo phù hợp giành cho chúng ta.
Henry S. Richardson, Professor of Philosophy, Senior Research Scholar, Kennedy Institute of Ethics, Georgetown University
Erik Schokkaert, Professor of Economics, University of Leuven
Dịch: Hành Lang Tâm Lý
Nguồn: http://theconversation.com/how-do-we-measure-well-being-70967
Bài viết khá khách quan! Bài viết sẽ hoàn hảo hơn nữa nếu người dịch kiểm tra lại lỗi chính tả trước khi đăng lên cho mọi người, như vậy sẽ chuyên nghiệp hơn rất nhiều!
Trả lờiXóaCảm ơn nhận xét của bạn, bên mình nhân sự hơi...mỏng nên chưa kịp edit đầy đủ trước khi đăng lên. Mình đã kiểm tra lại và sửa những chỗ cần thiết. Hi vọng là không còn nhiều sai sót.
XóaRất mong tiếp tục nhận được sự theo dõi và góp ý của bạn :)